Thứ Bảy, 15 tháng 8, 2015

Người mang gió thổi

Có phải là em? Hỡi người đưa gió!


Thổi vào lòng thổi mát cả thế gian


Chiều buồn tênh, cả nắng cũng ngỡ ngàng


Cơn gió lạ phả vào lòng xao xuyến!


Có phải em người đưa gió vào tim


Nơi đau buốt từng mang đầy ngọt lịm


Nơi đôi mắt còn in hình kỷ niệm


Nơi cõi lòng là nỗi nhớ đầy vơi!


Có phải em? Người đưa gió đến tôi?


Giữa buổi chiều ánh nắng vàng không vội


Em bước đến mang theo đầy gió thổi


Tôi ngỡ ngàng? Nhìn em quá tinh khôi!


Này em! Xin em hãy chậm thôi!


Đừng sải bước để tôi còn đuổi kịp


Hãy chờ tôi hỡi người mang gió thổi


Lỡ một lần là vỡ mộng lứa đôi!

Buông tay

Nắm tay người, tôi níu kéo mùa xuân
Người buông tay, đông đến quá lạnh lùng
Cánh hoa xưa, chôn vùi trong nền tuyết
Ánh Mặt Trời, lụi tắt giữa nhớ nhung.

Tôi giữ người, xin giữ chút mông lung
Người ra đi, chỉ để lại lạnh lùng
Con đường xưa, nơi tìm về kỷ niệm
Ánh chiều tà, rồi sẽ đến màn đêm.

Buông tay người, tôi sống với cô đơn
Không niềm vui, không còn những giận hờn
Xuân đã đến, sao lòng còn đông lạnh
Gió xạc xào, cô lẻ mỗi chiều hôm.