Có phải là em? Hỡi người đưa gió!
Thổi vào lòng thổi mát cả thế gian
Chiều buồn tênh, cả nắng cũng ngỡ ngàng
Cơn gió lạ phả vào lòng xao xuyến!
Có phải em người đưa gió vào tim
Nơi đau buốt từng mang đầy ngọt lịm
Nơi đôi mắt còn in hình kỷ niệm
Nơi cõi lòng là nỗi nhớ đầy vơi!
Có phải em? Người đưa gió đến tôi?
Giữa buổi chiều ánh nắng vàng không vội
Em bước đến mang theo đầy gió thổi
Tôi ngỡ ngàng? Nhìn em quá tinh khôi!
Này em! Xin em hãy chậm thôi!
Đừng sải bước để tôi còn đuổi kịp
Hãy chờ tôi hỡi người mang gió thổi
Lỡ một lần là vỡ mộng lứa đôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét