Giang hồ có hắc bạch lưỡng đạo, nhân sinh có thiện ác khó
phân, hắc bạch lưỡng đạo vạn năm đối địch, thiện ác vĩnh viễn đấu tranh, duy chỉ
có tửu là không phân chính tà, không phân người tốt kẻ xấu.
Đã từng có người nói:
"Tửu là bằng hữu của ta, là tâm can bảo bối của ta, nếu
xem ta là bằng hữu, tốt, mời ta 1 vò thật ngon, không xem ta là bằng hữu, cũng
tốt, không cần phải tranh tửu với ta!"
Giang hồ không ai không biết, người người ít kẻ không nghe,
một người xem rượu như sinh mạng, tay ôm vò rượu, miệng cười ngạo nghễ.
Túy hiệp, danh hào như sấm dậy bên tai, chủ nhân của câu
tuyên ngôn không lẫn vào đâu được ấy.
****
Trời vừa tờ mờ sáng Phi Kiếm Sơn Trang đã bắt đầu mở cửa đón
các nhân sĩ giang hồ cuối cùng về tham dự Đại Hội Võ Lâm, 2 đệ tử gác cổng mắt
vẫn còn nhập nhèm bước vào vị trí. Bỗng, 1 cái bóng trắng từ trên trời rơi xuống,
sau 1 âm thanh bạch vang lên chỉ thấy cái bóng trắng ấy hóa thành 1 người nằm
trước cổng Phi Kiếm Sơn Trang. 2 đệ tử gác cổng đầu tiên là cả kinh, sau đó là
nghi ngờ tiến đến xem xét "vật thể lạ" trước mặt, chỉ bước đến gần đã
nghe mùi rượu nồng nặc, nhìn rõ hơn đã có thể thấy 1 người đang nằm trên mặt đất,
quần áo thấm đẫm sương đêm, có lẽ đã nằm trên nóc nhà cả đêm sau đó không cẩn
thận mà rơi xuống. >_< Điều lạ là hắn say đến mức rơi từ nóc nhà xuống vẫn
có thể ngủ ngon lành thế sao?
2 đệ tử gác cổng nhìn con ma men trước mặt đang ngủ say mà
tay vẫn ôm bầu rượu, môi còn hiện rõ nụ cười, không kiềm nén được mấy con quạ
đen bay qua bay lại trong đầu. Chỉ là võ lâm có biết bao kỳ nhân dị sĩ, hôm nay
lại tập trung nhiều cao thủ giang hồ như vậy, có ai đó bất thường thì cũng
không phải quá khó tin.
Lại nói đến Lam Vân Quân sau khi cũng Diệp Chấn uống rượu
thưởng trăng cảm thấy khách điếm có điểm
nóng nực không thoải mái, liền quyết định dời phòng ngủ đến nóc nhà Phi Kiếm
Sơn Trang, trăng thanh gió mát, quả là tiên cảnh a. Trời gần sáng, hắn lại cảm
thấy nóc nhà có chút khó chịu, vì thế thuận đà lăn 1 vòng xuống đất, oạch, toàn
thân cảm thấy thư thái, bộ xương này thỉnh thoảng cũng cần đấm bóp a, nghĩ thế
hắn ôm bầu rượu vào tay ngủ tiếp. Có điều nếu có 4 con mắt cứ chầm chầm thì làm
sao tiếp tục ngủ? Hắn đành uể oải ngồi dậy, vươn vai, xoay người, mở mắt chớp
vài cái rồi quay sang 2 đệ tử gác cồng giơ ra tấm thiếp nhét ở trong người.
- Hai vị huynh đài, ta đến dự Đại Hội Võ Lâm, phiền 2 vị
thông báo giúp.
Ngữ khí hữu lễ nho nhã, cặp mắt hoa đào hiển lộ ý cười,
phong thái ung dung, nếu trong tay không ôm khư khư bầu rượu thì thật làm người
khác ngi ngờ đây chính là con ma men lúc nãy hay không a.
Hắn, Lam Vân Quân, bạch y tao nhã, đôi mắt hoa đào, dung mạo
tuấn dật. Khác với Lãnh Thiên Triều ôn nhuận như ngọc, tao nhã như mây, hắn lại
làm say lòng người như rượu, phóng khoáng tựa gió trời, chỉ có điều trên tay hắn
không phải chiết phiến của 1 hoa hoa công tử, không phải bảo kiếm của kiếm
khách giang hồ, mà lại là vật không chút phù hợp với vẻ ngoài của hắn,...bầu rượu.
Thử hỏi trong thiên hạ tìm đâu ra người thứ 2 như hắn? Túy hiệp Lam Vân Quân!
Trên giang hồ không ít người đã từng gặp qua hắn, có người
được hắn tương trợ, có người bị hắn đánh cho kêu cha gọi mẹ vì cậy thế bắt nạt
kẻ yếu nhược, có người lại là bạn rượu, 1 vò rượu, 2 con người là có thể kết
giao bằng hữu. Có điều, người ta có thể tìm thấy hắn ở tửu lâu, thấy hắn say rượu
nằm bò trên nóc nhà hay cành cây nào đó chứ chưa từng thấy hắn xuất hiện ở 1 thế
gia giang hồ, lại là địa điểm sắp diễn ra Đại Hội Võ Lâm. Với địa vị và danh vọng
của hắn, tuy tuổi đời còn trẻ nhưng chưa lần Đại Hội Võ Lâm nào không gửi thiếp
mời cho hắn nhưng hắn chẳng mấy đoái hoài, lần này lại đặc biệt đến đây tham dự.
Thật khiến người khác đâm lòng khó hiểu!
Trang chủ Phi Kiếm Sơn Trang là Mộ Dung Lân sau khi hay tin
đã lập tức tiếp đón Lam Vân Quân. Khi tất cả đã lui ra chỉ còn 2 người, thần
tình Lam Vân Quân bỗng chốc trở nên nghiêm túc:
- Thật không dám giấu Mộ Dug tiền bối, lần này giản bối đến
đây, thật không phải để dự Đại Hội Võ Lâm mà là có việc nghiêm trọng cần diện
kiến.
Mộ Dung Lân từ đầu đã biết Lam Vân Quân ắt có việc hệ trọng
nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn cũng khó tránh khỏi lo lắng trong lòng:
- Không biết việc ấy là việc gì, liệu có phải liên quan đến
Đại Hội Võ Lâm hay không?
Lam Vân Quân không trả lời câu hỏi của Mộ Dung Lân mà tiếp tục
nói:
- Giản bối có 1 vị bằng hữu đã từng thụ ân của tiền bối, nay
nhận được tin tức có người phái sát thủ đến ám sát, phá hủy Phi Kiếm Sơn Trang
và Đại Hội Võ Lâm, vị bằng hữu ấy hiện không tiện hiện thân, chỉ có thể ủy thác
cho giản bối đến báo tin.
Mộ Dung Lân nghe xong thoáng chau mày sau đó bất chợt cười sảng
khoái:
- Không ngờ lão phu đã từng tuổi này vẫn còn được sát thủ ưu
ái, chỉ là nếu đơn giản chỉ đến truyền tin, lão phu thiết nghĩ không cần Lam
thiếu hiệp đích thân đến đây một chuyến rồi.
Lam Vân Quân nghe thấy cũng bật cười làm không khí ngưng trọng
đã có phần thoải mái:
- Không dám giấu tiền bối, sát thủ đến lần này không đơn giản,
chỉ sợ có âm mưu to lớn phía sau, Vân Quân đã nhận ủy thác của bằng hữu cũng
không thể đứng bên ngoài được.
- Là ai?
- Sát thủ của huyết cung!
Không khí lại lần nữa trở nên ngưng trọng, liệu võ lâm sau
thời gian yên bình ngắn ngủi có phải lại sắp xảy ra sóng gió.
Sau một lúc trầm ngâm, Mộ Dung Lân lại hỏi:
- Lão phu được biết Túy Hiệp Lam Vân Quân bằng hữu trải khắp
thiên hạ, lại là người hiệp nghĩa, nếu bằng hữu đã có lời nhờ sẽ quyết không từ
nan, nhưng sự tình hôm nay vô cùng nghiêm trọng, thiếu hiệp lại đích thân đến
đây giúp sức, thiết nghĩ vị bằng hữu ấy không phải thường nhân, lại là người có
liên quan đến lão phu, không biết người ấy là cao nhân phương nào?
Lam Vân Quân nghe Mộ Dung Lân hỏi câu này trong mắt bỗng xẹt
qua tia sáng, môi ẩn ẩn nụ cười không khó nhận ra:
- Vị bằng hữu ấy của giản bối hiện hoàn cảnh có chút khó
khăn, thật sự không tiện hiện thân lại không thể tiết lộ thân phận, giản bối
cũng đã hứa giúp hắn giữ bí mật này, xin tiền bối thứ lỗi, chỉ có điều hắn ta
không phải cao nhân, chỉ là 1 kẻ rất bình thường, nhân phẩm cũng bình thường,
dung mạo thì xấu xí, người lại bẩn thỉu nhưng chữ tín thì vẫn đáng tin, việc
này tiền bối có thể yên tâm.
Lam Vân Quân trong lòng thầm nghĩ tiểu Chấn Chấn chết tiệt
đem cục than đỏ này ném cho ta, lần này xem ta dìm chết ngươi, chưa nói ngươi
ghẻ lở đầy mông là đã nhân từ cho ngươi rồi. Hắc hắc.
Mộ Dung Lân suy tư hồi lâu, những lời này của Lam Vân Quân
khá trùng khớp với những gì hắn đã điều tra, Túy Hiệp cũng là người có thể tin
được, xem ra vị bằng hữu ấy không phải kẻ có ý đồ xấu. Rồi bỗng hắn nhớ đến 1 vấn
đề:
- Đêm qua có một nhóm thích khách đột nhập vào Sơn Trang,
nhưng khi bị phát hiện thì đều đã bị điểm huyệt, không biết có phải là thiếu hiệp...
- Thật ra tối qua khi giản bối đến đây thì bọn thích khách
đã bị bắt rồi, những ngày trước khi giản bối chưa đến thì vị bằng hữu ấy vẫn
luôn túc trực bảo vệ Phi Kiếm Sơn Trang, việc đêm qua hẳn là do hắn làm.
Nói rồi dường như nghĩ đến điều gì đấy mà cong môi cười vui
vẻ.
Sau khi nghe xong, Mộ Dung Lân bỗng thấy đầu đầy hắc tuyến,
người đêm qua điểm huyệt cả bọn thích khách mà không gây 1 tiếng động, hẳn là 1
cao thủ nhất lưu trong giang hồ, võ công sâu không thể đoán, thế mà Lam Vân
Quân lại nói hắn là 1 vị bằng hữu bình thường? Cao nhân ấy thật ra là kẻ đến từ
phương nào?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét