Mặc cho 1 đêm đầy sóng gió, ngày hôm nay Đại Hội Võ Lâm rốt
cuộc vẫn phải diễn ra.
Lam Độc sẽ ra tay như thế nào? Mục tiêu của hắn là ai?
Lam Vân Quân càng nghĩ càng lo lắng, cho dù hắn có thể giải
được bách độc thì cũng không có cách đề phòng.
Lam Độc, người cũng như tên, hắn ta chuyên lấy độc hại người,
bản thân cũng là người vô cùng tàn độc. Hắn sẽ dùng cách gì để hạ độc Phi Kiếm
Sơn Trang rồi vô hình biến mất?
Lam Vân Quân đã kiểm tra toàn bộ nguồn nước, thức ăn, cũng
đã đến từng phòng quan sát nhưng mảy may một thứ bất thường cũng không có. Càng
như thế hắn càng cảm thấy nguy hiểm cận kề.
Thời gian đã đến, Mộ Dung Lân bước lên đâì tuyên bố bắt đầu
Đại Hội Võ Lâm, cũng cùng lúc đó là 1 chuỗi tiếng cười ghê rợn vang lên.
Chuyện gì đã xảy ra?
Một bóng người màu đỏ như từ trên bầu trời hạ xuống, Lam Vân
Quân thầm than không ổn, vừa định hét lên thì tất cả nhân sĩ võ lâm xung quanh
đều gục trên mặt đất, cả Mộ Dung Lân vừa bước xuống đài miệng cũng không ngừng
thổ huyết.
Sửng sốt! Hắn đã bỏ sót thứ gì?
- Lam Vân Quân, ngươi không cần tự trách, có trách thì trách
các ngươi xui xẻo trở thành mục tiêu của Bách Lạc Cung. Ha ha ha!
Nam nhân áo đỏ đứng trên đài kia dung mạo vô cùng diễm lệ
nhưng giọng điệu lại tàn độc đến rợn người.
Lam Vân Quân trong lòng khẽ động:
- Nếu ta đoán không lầm, ngươi là cũng chủ Bách Lạc Cung Lạc
Hồng Lệ? Lần này các ngươi bày nhiều trò như vậy,... muốn làm Minh Chủ Võ Lâm
sao?
- Ha ha ha ha!
Một tràng cười khác lại vang lên:
- Không hổ là Lam Vân Quân! Chỉ có điều Minh Chủ Võ Lâm ta
đây vốn không hứng thú. Nếu các ngươi ngoan ngoãn nghe lời mà quy thuận Bách Lạc
Cung, ta sẽ cho các ngươi toàn mạng.
Một nhân sĩ võ lâm tức giận hét lên:
- Ngươi nằm mơ sao, ta...
Lời chưa dứt hơi thở đã đứt đoạn té trên mặt đất.
Lạc Hồng Lễ nhíu mày tỏ vẻ xót xa:
- Ấy ấy ấy! Các ngươi đừng tức giận, sẽ vong mạng đó a!
Ngoan ngoãn nghe lời ta sẽ bảo Lam Độc đưa các ngươi thuốc giải.
Lam Vân Quân khẽ nhíu mày:
- Lại là Lam Độc, hắn ta quy thuận Bách Lạc Cung? Hắn ta đã
dùng cách gì hạ độc nhiều người như vậy?
- Cái đó thì không phải a!
Nam tử khẽ cười:
- Chỉ có điều nếu ngươi có tiền, hắn sẽ vì ngươi bán mạng,
huống chi chỉ là đưa ta ít thuốc độc bôi trên vũ khí tùy thân của các ngươi! Thật
đáng tiếc là không hạ độc được Lam Vân Quân ngươi, cái danh hào Túy Hiệp cũng
có chút bản lĩnh a!
- Không hạ độc được ta chính là thất bại của ngươi, có ta ở
đây xem thử ngươi có thể làm được gì!
- Còn có ta nữa!
Một thanh âm trầm ấm dịu dàng vang lên, là Lãnh Thiên Triều,
muốn hạ độc trên kiếm của hắn trừ phi giết hắn.
Lạc Hồng Lệ cười lớn:
- Tên tiểu tử ngươi thì làm được cái gì? Ha ha ha!
Nói rồi phất tay, từ bên trong liền xuất hiện 1 tên nam tử
thô kệch đang kề đao vào cổ 1 thiếu niên chừng 15 - 16 tuổi bước ra.
- Sư phụ!
Lam Vân Quân cả kinh, là tiểu An, chẳng phải hắn đang dịch
dung thành Diệp Chấn sao? Sao lại bị bắt đến đây?
- Lam Vân Quân, ngươi nghĩ để tiểu đồ đệ của mình giả làm 1
thanh niên trưởng thành thì có thể che giấu hắn sao? Thật quá ngây thơ đi!
Lam Vân Quân không để tâm đến lời trêu chọc của Lạc Hồng Lệ
mà quay sang hỏi thiếu niên:
- Tiểu An! Con có sợ chết không?
Thiếu niên vòng mắt đỏ hoe lại quyết không rơi lệ:
- Tiểu An vô dụng nhưng tiểu An không sợ chết!
- Tốt!
Dứt lời Lam Vân Quân lao nhanh đến Lạc Hồng Lệ, Lãnh Thiên
Triều cũng không chậm trễ rút kiếm lao đến.
Chỉ thấy Lam Vân Quân vừa tiếp cận, tay trái chụp lấy mạch
môn tay phải đối phương nhưng người kia lại như thân xà mềm dẻo thoát khỏi vừa
đúng thời điểm đưa tay đón đỡ chưởng kế tiếp. Cùng lúc kiếm của Lãnh Thiên Triều
đánh tới, Lạc Hồng Lệ tay trái vung lên kẹp lấy mũi kiếm, dồn nội lực đánh bật
Lãnh Thiên Triều văng xa 5 thước.
Trong lúc trên đài đang triền đấu, tên nam tử thô kệch vung
đao lên với tiểu An thì chớp mắt bị 1 người đánh bay lên, cả thân hình rơi xuống xuyê qua thanh cọc bên cạnh chết
ngay lập tức. Sau đó, 1 bóng xám lao vút lên đài.
- Nơi này giao lại cho ta, ngươi với tiểu An đi giải độc đừng
chậm trễ.
Lòng Lam Vân Quân không khỏi kinh hỉ, tiểu Chấn đã đến. Hắn
ngay lập tức tránh sang bên cạnh, cùng tiểu An bắt mạch. Hắn đã biết độc hạ ở
đâu, tất sẽ tìm ra thuốc giải.
Lại nói đến trên đài có 2 thân ảnh 1 đỏ 1 xám đứng đối diện
nhau.
- Ngươi là ai?
Lạc Hồng Lệ ra chiều suy nghĩ, trong lòng cũng chấn động
không thôi. Tên tiểu tử trước mặt hơi thở hỗn loạn vốn không phải người biết võ
công, nhưng nhìn thân thủ hắn vừa rồi thì chính là 1 cao thủ khó dò. Rốt cục
công lực hắn sâu tới đâu mà có thể che giấu võ công trước mặt biết bao cao thủ?
Diệp Chấn đã vứt bỏ vẻ mặt trầm trọng, thay vào đó là bộ
dáng vô lại thường ngày. Hắn cười hắc hắc nói:
- Ta nói tiểu cô nương a,.....
- Tiểu cô nương?
Lạc Hồng Lệ gầm lên 1 tiếng lập tức xông tới. Hắn dung mạo
diễm lệ nhưng hành vi tàn nhẫn, đời này hận nhất là có người nhầm lẫn hắn với nữ
nhân.
Diệp Chấn ngoài cười nhưng đầu óc vô cùng trấn tĩnh, nhanh
chóng thối lui về sau 1 bước né tránh 1 trảo của Lạc Hồng Lệ. 1 trảo vừa qua,
trảo thứ 2 lại tới! Cung chủ Bách Lạc Cung
không phải chỉ có hư danh.
Diệp Chấn không tiếp tục tránh né mà giơ tay bắt lấy cổ tay
Lạc Hồng Lệ, hắn lại giống như thân xà mà thoát ra, Diệp Chấn 1 đường thối lui
dùng tay đỡ trảo. Lạc Hồng Lệ trước sau không đả thương được đối thủ trong lòng
không khỏi lạnh đi. Nhanh như chớp, hắn dùng miệng phun ra ám khí hướng thẳng
mi tâm kẻ đối diện. Diệp Chấn cũng không nóng vội, nghiêng người về sau né
tránh, theo tư thế đó tung 1 cước vào ngực Lạc Hồng Lệ khiến hắn lui về sau mấy
bước.
Lạc Hồng Lệ không cam tâm, mũi chân điểm nhẹ, chớp mắt đã đứng
đối diện Diệp Chấn, tay phải dồn lực tung ra 1 chưởng, Diệp Chấn như cũ giơ tay
trái bắt lấy cổ tay hắn. Chỉ thấy Lạc Hồng Lệ bỗng dưng nở nụ cười đắc thắng.
Tay trái hắn vung lên, 1 thanh chủy thủ sắt nhọn từ trong tay áo bay thẳng vào
cổ Diệp Chấn. Cùng lúc ấy Lạc Hồng Lệ nhìn thấy trên mặt tiểu tử vô lại trước mắt
là 1 nụ cười nhàn nhạt. Hắn vung tay phải lên chạm nhẹ vào thanh chủy thủ đang
lao đến với tốc độ kinh người khiến nó đổi hướng bay ra cắm vào thanh trụ của
võ đài!
Đây là cái dạng tốc độ gì?
Từ lúc thanh chủy thủ xuất ra đến khi xuyên vào cổ đối
phương cũng chỉ có thể trong tích tắc. Vì cớ gì người này lại có thể nhàn nhã
mà đánh bật nó ra hướng khác.
Cũng không đợi Lạc Hồng Lệ sửng sốt quá lâu, Diệp Chấn đã
tung 1 cước mạnh vào ngực khiến hắn ngã nhào, miệng không ngừng thổ huyết.
Hoảng sợ! Đây là cảm giác của Lạc Hồng Lệ lúc này. Nhưng
trong chớp mắt hắn đã tung ra 1 làn sương mờ rồi phi thân biến mất.
Trong mắt Diệp Chấn bỗng thoáng qua tia bất đắc dĩ, hắn bước
nhanh về phòng.
Lam Vân Quâ nhìn thấy trong lòng cũng cả kinh vội vã bước
theo.
Cửa phòng vừa khép Diệp Chấn đã ngã nhào trên mặt đất, miệng
không ngừng nôn ra máu đỏ. Lam Vân Quân cảm thấy trong lòng có 1 cỗ bi thương,
vội vả đỡ Diệp Chấn lên giường, tay điểm nhanh vào 1 vài huyệt đạo.
- Tiểu Chấn! Ta chỉ có thể dùng cách này để giúp ngươi giảm
bớt đau đớn, vừa rồi ngươi đã động chân khí nên cơn đau này sẽ đau gắp trăm lần.
Lam Vân Quân chỉ có thể thở dài. Nếu Diệp Chấn không đến, hắn
sau khi đánh bại Lạc Hồng Lệ cũng không còn kịp cứu người.
Diệp Chấn đã từng trúng độc, lại bị ngâm trong hàn đầm suốt
3 ngày 3 đêm. Tuy độc đã được Lam Vân Quân giải hoàn toàn, nhưng cứ nữa năm thì
có 10 ngày cơ thể lại đau đớn vô cùng, toàn thân như bị hàng trăm hàng vạn
thanh đao xâu xé. Chính vì thế mà hắn phải tạm thời rời Phi Kiếm Sơn Trang. Cuối
cùng cũng không thể tránh khỏi động chân khí mà tổn hại chính mình.
Lam Vân Quân thấy lòng chua xót, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn
Diệp Chấn lăn lộn trong đau đớn.
Không đợi hắn cảm thán quá lâu cửa phòng đã đột ngột mở
tung, sau đó là tiểu An thần tình hốt hoảng chạy vào:
- Sư phụ! Chuyện lớn rồi! Mộ Dung trang chủ bị giết chết!
Tin tức tựa sét đánh bên tai. Lam Vân Quân bỗng chốc ngỡ
ngàng. Diệp Chấn nghiêng người nôn ra 1 búng máu đỏ tươi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét