Thứ Năm, 29 tháng 5, 2014

[NKGH] Chương 6

Chương 6: Tao Ngộ Cuồng Hiệp










 Mộ Dung Lân đã chết. Hung thủ là Bạch Liên của Huyết Cung. Trên giang hồ vẫn luôn có lời đồn đãi, nếu muốn Bạch Liên giết người trừ phi là cung chủ của Huyết Cung lên tiếng. Nàng ta võ công cao cường, ra tay tàn độc, người mà nàng ta muốn giết đến nay vẫn chưa có ai toàn mạng. Hiện trường luôn lưu lại 1 đóa bạch liên, vì thế mà làm nên danh hiệu. Huyết Cung là 1 tổ chức sát thủ hàng đầu, uy tín và nguyên tắc không bao giờ thay đổi, thế mà nay lại không màng tất cả phái Bạch Liên ra tay ám sát? Rốt cuộc người đứng sau những chuyện này là ai?

Diệp Chấn cảm thấy 1 tia nguy cơ đang rình rập, bốn năm qua sự việc cứ tưởng chừng hoàn toàn lắng xuống nay lại bắt đầu dậy sóng?

Lam Vân Quân ngay lập tức khởi hành tiếp cận Bách Lạc Cung để điều tra hư thực. Diệp Chấn cũng không ngồi yên mà mang theo tiểu An đến Liên Gia Trang. Nếu là người đó, mục tiêu tiếp theo nhất định là nơi này.
-        
    Sư thúc a! Ngươi không được uống rượu! Ngươi đang bị thương a!
-        
    Sư thúc a! Ngươi không được nằm trên nóc nhà a!
-          
    Sư thúc a! Ngươi lại chạy đi đâu rồi a!

Diệp Chấn mấy hôm nay đều bị tiểu An quấn lấy như bà mẹ già mà giáo huấn khiến hắn càng ngày càng cảm thấy sợ hãi sư điệt này.

Nói đến tên nhóc này Diệp Chấn lại cảm thấy đau đầu, bốn năm trước gia định tiểu An bị cường đạo đánh cướp, cả gia đình đều chết chỉ còn mỗi mình hắn. Đúng lúc Diệp Chấn và Lam Vân Quân tìm thấy đã mang theo hắn về, sau đó tiểu An bái Lam Vân Quân làm sư phụ.

Lam Vân Quân 5 tuổi đã là tiểu thần y, sau khi bài sư học võ lại luyện được 1 thân công phu kèm thói hư uống rượu. Tiểu An bái sư 4 năm, một chiêu võ công cũng không học được, thuật uống rượu lại không hề thua kém sư phụ hắn. May mắn là hắn cũng khá thông minh, y thuật của Lam Vân Quân hắn hầu như đều học được.

Chính vì thế, tiểu An nghiễm nhiên trở thành nhũ mẫu bên cạnh Diệp Chấn. Đứa nhỏ này mới hôm nào còn rầu rĩ không vui, chỉ mấy năm đã bị Lam Vân Quân biến thành bà mẹ già chính hiệu rồi!

-         Ngươi đã nghe tin gì chưa? Liên Gia Thôn xảy ra dịch bệnh, đáng sợ lắm!

-         Là bệnh gì? Không được, muội tử của ta đang ở đó, ta phải đến xem mới được!

-         Ây! Ngươi điên a! Không muốn mạng nữa sao?

-         Nhưng mà…

-         Dù ngươi không muốn mạng thì cũng không đến đó được đâu, toàn bộ Liên Gia thôn đều bị phong tỏa rồi, con ruồi chui cũng không lọt huống hồ là ngươi!

Không ngờ lo cái gì thì cái đó đến thật! Diệp Chấn thầm nghĩ:

-         Tiểu An a! Lần này sư thúc phải dựa vào phúc của ngươi rồi.
 
Màn đêm buông xuống, có 2 bóng người không ngừng lướt qua lính gác tiến vào Liên Gia thôn. Một thôn trấn náo nhiệt phồn hoa giờ đây lại tiêu điều xơ xác, khắp nơi đổ vỡ hoang tàn.

-         Đại hiệp…cứu…cứu mạng…

Một nam nhân nằm trong đống cỏ tranh giơ đôi tay bẩn thỉu tóm lấy tiểu An làm hắn suýt chút nữa hét toán lên. Định thần lại thì thấy người này rõ ràng là một thôn dân, cả người đều là mụn nước, những hạt đã vỡ bết vào da thịt không khỏi khiến người nhìn kinh hoàng ghê tởm.

Tiểu An không chậm trễ tiến đến xem mạch, Diệp Chấn vẫn trầm mặt không nói mà nhìn vào thiếu niên thanh tú đang khẽ chau mày. Xem ra mọi chuyện thật không đơn giản như hắn nghĩ.

-         Triệu chứng rất lạ, đỏ như phát ban, mụn nước như thủy đậu. Có lẽ là trúng độc mãn tính.

-         Độc mãn tính ư? 

Diệp Chấn cau mày. Chẳng lẽ ngưỡi đó đã định ra nước cờ này từ rất lâu?

-         Tiểu An ngoan a! Bây giờ sư thúc có việc phải đi tìm hiểu, con ở đây một mình chữa bệnh đi nha! hắc hắc!

Tuy không có võ công nhưng theo Diệp Chấn và Lam Vân Quân xuôi ngược, tên nhóc này cũng không dễ bị người khác bắt nạt a. Khinh công chạy trốn của hắn đã luyện đến lô hỏa thuần thanh rồi.

Chỉ thấy tiểu An trợn mắt bĩu môi gào khẽ:

-         Biết ngay là đi theo sư thúc vừa không có rượu uống vừa phải chịu khổ mà!

-         Hắc hắc! Ngoan nào! Khi trở về ta sẽ bảo con ma men mua rượu cho con.

Thanh âm vang lên nhưng người đã không còn thấy bóng dáng.
Diệp Chấn một đường tiến đến Liên Gia Trang, có điều ý định thám thính thực hư của hắn cũng đành gác lại. Chỉ thấy một nam nhân vận hắc y đang thong thả dạo khắp nơi, lướt qua hàng loạt lính gác như chốn không người.

-         Thật thú vị a!

Tên nam nhân này nữa đêm xông vào Liên Gia Trang cũng không thèm mang khăn che mặt, lại có thể ngông nghênh mà đi dạo?
Trộm? Không thấy hắn lấy thứ gì a? Hay là nữa đêm không ngủ được nên đến nơi này thưởng trăng?

Diệp Chấn thong thả bước theo sau chừng mươi bước, khi đến hoa viên vắng người nam nhân kia liền xoay lại đối mặt với hắn.

-         Diệp đại hiệp có nhã hứng cùng ta đi dạo sao?

Diệp Chấn trong phút chốc thoáng sững sờ, người đối diện này dung mạo thanh tú, da mặt trắng nõn, môi đỏ như son, đôi mắt lại tràn đầy anh khí, thì ra trên đời này ngoài con ma men Lam Vân Quân ra vẫn còn có người xinh đẹp như vậy a! Không đúng! Quan trọng là người này biết hắn là ai? Trưng ra bộ mặt vô lại, Diệp Chấn nhe răng cười hắc hắc:

-         Huynh đài sao lại biết ta a?

-         Ở Phi Kiếm Sơn Trang từng may mắn thấy huynh ra oai, không tiện gây rối nên đành làm khán giả a.

Ra thế! Diệp Chấn thầm nghĩ, biết thế đã không tự làm khổ mình rồi.

Không kịp hắn suy nghĩ quá lâu, nam nhân xinh đẹp kia đã tung người rời đi:

-         Ở đây hiện giờ cũng không tìm được gì đâu! Đi! Ta mời huynh uống rượu!

Diệp Chấn chỉ khẽ lắc đầu rồi tung người bước theo. Xem ra gương mặt đẹp cũng có lợi a, chỉ mới nhìn mà đã không thể có chút đề phòng rồi. aizz,… Thật là!

Đêm đen mù mịt, bầu trời không trăng không sao, trên cành cây ở đâu đó có 2 con ma men đang không ngừng đổ rươu, à không, là uống rượu mới đúng.

-         Huynh đệ a! Tửu lượng của ngươi thật khá a! Lần thứ 2 trong đời có người có thể uống với ta lâu như thế a!

Nam nhân bên cạnh cười khẽ:

-         Ta còn có thể uống cho huynh nằm bẹp tại đây, huynh có tin không?

-         Ha ha! Tin! Sao lại không? Mà ta hỏi này huynh đệ, tối nay ngươi sao lại có nhã hứng đến đây đi dạo?

-         Huynh tin là ta đi dạo thật sao? Ha ha!

Diệp Chấn cũng hắc hắc cười theo, còn nam nhân áo đen thì bỗng nhiên trầm mặt:

-         Tất cả thôn dân đều bị bắt đến đây, nhưng ta theo dõi thì bỗng dưng không nhìn thấy dấu vết, xem ra sắp có kịch hay xem rồi!

Diệp Chấn nghe xong cũng thoáng nhíu mày, sau đó lãi ngửa đầu uống rượu:

-         Ta thấy ta lại phải chịu khổ rồi a,…

-         Ha ha ha! Huynh yên tâm, ta bên ngoài sẽ tìm cách cứu huynh ra.

-         Làm sao được a! Ta đi một mình vào hang hổ sẽ cô đơn! Không có ngươi đi theo bầu bạn ta thấy rất tịch mịch a,…

Hai thân ảnh lại ngửa đầu uống rượu rồi nhìn nhau cười sảng khoái.

Nam nhân xinh đẹp đứng dậy vươn vai, tiện tay vứt luôn bầu rượu:

-         Ta tên Tiêu Vũ Nhiên, sáng mai gặp lại.

Nói rồi nhún người đi mất bỏ lại Diệp Chấn há hốc ngỡ ngàng.

Cuồng hiệp Tiêu Vũ Nhiên. 

-         Ha ha ha! Lam Vân Quân ơi Lam Vân Quân! Không ngờ ta lại gặp đối thủ của ngươi ở đây, nếu so về khí chất thì ngươi đúng là kém chữ cuồng này xa rồi a! Cho tức chết ngươi! Ha ha ha!

Cuồng hiệp, người cũng như danh hiệu, cuồng ngạo mà hiệp nghĩa. Giang hồ đồn đại, Tiêu Vũ Nhiên là người mê rượu, có lúc hắn uống say đến mức nằm ngủ trong tửu quán suốt 5 ngày, tửu lượng so với Túy hiệp cũng không hề thua kém. Vậy thì tại sao lại không gọi hắn là Túy hiệp? Là bởi vì hắn lại càng hợp với chữ “Cuồng”.

Nghe nói có 1 môn phái dám bắt bớ dân nữ, cướp phá dân lành, hóng hách xem thường thiên lý, Tiêu Vũ Nhiên hay tin đã một đường chém giết, trong đêm tàn sát cả môn phái, thả hết dân nữ trở về. Dùng 1 đêm để giết sạch người trong 1 môn phái, không phải là “Cuồng” thì còn có cái gì hợp với hắn?

Nếu nói hắn là danh môn chính phái, sao lại có cái hành động tàn sát dã man như thế, lại nói là tà môn ngoại đạo, sao lại có thể vì dân trừ hại, trừ gian diệt bạo?

Quả là chỉ cần nghe đến cái tên “Cuồng Hiệp” này cũng đủ để biết bao văn nhân không ngại tốn giấy mực mà miêu tả a.

Trong khi Diệp Chấn còn đang ngỡ ngàng và phấn khích thì ở tại một khách điếm, nam nhân vận hắc y có gương mặt xinh đẹp kia nhẹ nhàng đẩy cửa 1 gian phòng, tóc dài xõa ngang lưng bước về phía thùng gỗ đầy nước ấm sau tấm bình phong. Môi đỏ yêu kiều, làn da trắng mịn, mi mắt cong cong, anh khí trong đôi mắt lại thoáng  ẩn chút nhu mì. Đây rõ ràng là một mỹ nhân 10 phần làm gì có bóng dáng của một nam nhân?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét