Trong thời gian Lam Vân Quân giao đấu với Bạch Mẫu Đơn thì
Phi Kiếm Sơn Trang cũng lâm vào sóng gió.
Tử Cầm 1 thân trang phục tím nhàn nhã ngồi giữa hoa viên,
cơn gió thổi bay tà áo nàng phiêu dật, tiếng cầm ngân vang như là si là mộng.
Khác với Bạch Mẫu Đơn đau đớn và tuyệt vọng, nhạc khúc của Tử
Cầm ngọt ngào say đắm, có lúc nhẹ nhàng kiều diễm, có lúc lại mông lung đầy mị
hoặc. Nếu nói Bạch Mẫu Đơn là tiên nữ u sầu, thì Tử Cầm chính là yêu nghiệt
ngàn năm, không nam nhân nào có thể cưỡng lại sự quyến rũ của nàng, nguyện vì
nàng mà dâng lên mạng sống. Nếu nói Bạch Mẫu Đơn là giọt nước trong thuần thì Tử
Cầm chính là hương rượu cay nồng khiến thần hồn của bao chúng nhân điên đảo.
Cầm âm vừa xuất, Lãnh Thiên Triều chợt cảm thấy thân thể nhẹ
nhàng phiêu lãng, trong thâm tâm là từng đợt cảm xúc ngọt ngào khiến người ta
quyến luyến, tạp niệm không ngừng chiếm lĩnh tâm hồn hắn, phá hoại nghị lực của
hắn. Hắn muốn buông xuôi tất cả, muốn vứt bỏ hết những thứ gọi là trách nhiệm.
Hắn cũng biết, Tử Cầm đang ở gần đây!
Lãnh Thiên Triều cố gắng trấn tỉnh, vận công xua đi tiếng cầm
đang không ngừng quấy nhiễu.
Sau khi có thể làm chủ bản thân, hắn nhanh chóng cất bước về
hướng thanh âm đang vọng lại. Chỉ có điều, khi vừa bước khỏi phòng, hắn đã vô
cùng sửng sốt!
Trước mắt là không ít cao thủ võ lâm vì không trấn áp được sự
dụ hoặc của cầm âm mà đang điên loạn, có người múa kiếm điên cuồng, có người cười
đùa ngây ngốc, lại có người không ngừng lăn trên đất mà kêu la hò hét. Cãnh tượng
hỗn loạn, lòng người hỗn loạn! Thân tâm hắn chợt dậy lên 1 nỗi sợ hãi mơ hồ.
Lãnh Thiên Triều tự biết công lực của bản thân không phải
quá cao cường, so với đầy rẫy cao thủ ở Phi Kiếm Sơn Trang thì hắn chỉ là 1 giản
bối có chút tài năng. Nhưng so về nghị lực và sự tỉnh táo, thì chắc hẳn ở đây
không ai có thể sánh bằng. 20 tuổi là 20 năm trời hắn phải không ngừng vươn
lên, không ngừng rèn luyện, chưa khó khăn gian khổ nào chưa từng nếm trải. Liệu
có phải vì thế mà hắn có thể tránh được sự quấy nhĩu của cầm âm? Nếu vậy thì
Lãnh Thiên Triều hắn phải vui hay buồn vì khoảng thời gian thơ ấu đây? Vui vì hắn
đã rèn cho mình sự kiên cường không phải ai cũng có, hay buồn vì xót thương cho
số phận của chính mình?
Một tiếng hét thê lương vọng đến làm Lãnh Thiên Triều bừng tỉnh.
Đây không phải là lúc bi thương, nếu không ngăn chặn Tử Cầm, cả hắn cũng không
chắc rằng mình sẽ chống chọi được bao lâu.
Tử Cầm chuyên lấy cầm âm đoạt mạng, nàng ta biết cách dùng 1
khúc nhạc mà khống chế linh hồn kẻ khác, giết người chỉ như 1 trò chơi của bọn
oa nhi. Nhưng dù là bất kỳ ai thì nhược điểm cũng luôn tồn tại, Tử Cầm từ nhỏ
đôi chân đã tàn phế, nàng không giỏi võ công.
Lúc Lãnh Thiên Triều chạy đến hoa viên, Tử Cầm đang nhàn nhã
gãy đàn, thong dong mà mỹ lệ, những cánh hoa đào không ngừng rơi xuống xung
quanh hòa quyện với với âm thanh chẳng
khác gì chốn bồng lai tiên cảnh. Là nàng ta muốn những kẻ nàng ta giết sẽ chết
trong khung cảnh đẹp đẽ nhất sao?
Tử Cầm ngước mắt, nàng đã nhìn thấy Lãnh Thiên Triều. Hắn ta
không bị cầm âm của nàng khống chế! Trong đôi mắt diễm lệ thoáng xẹt qua 1 tia
bi thương rất khẽ, sau đó là nụ cười chua xót. Nàng biết, ngày này cuối cùng
cũng đến rồi.
- Không ngờ nơi đây ngoài Túy Hiệp Lam Vân Quân vẫn còn người
thứ 2 không sợ đoạn hồn khúc của tiểu nữ. Công tử có thể cho Tử Cầm được biết
quý danh?
Lời lẽ ngọt ngào hữu lễ, đây thật sự là hữu hộ pháp của Huyết
Cung sao?
- Tại hạ Lãnh Thiên Triều. Phi Kiếm Sơn Trang ở đây trên dưới
có mấy trăm nhân mạng, cô nương sao có thể nhẫn tâm ra tay như thế?
Lãnh Thiên Triều ra lời chất vấn, cho dù Tử Cầm không giỏi
võ công, hắn cũng không dám manh động, chẳng may có gì sơ suất, mấy trăm nhân mạng
của Phi Kiếm Sơn Trang cũng khó tránh khỏi mất trên tay nàng.
Tử Cầm nghe thấy liền cụp mắt che đi cảm xúc:
-Tiểu nữ sinh ra đã là sát thủ, làm sao có quyền lựa chọn mà
có thể hay không nhẫn tâm?
Rồi nàng bỗng nở nụ cười rạng rỡ:
- Hôm nay công tử đã đến được đây xem như là người hữu duyên
với Tử Cầm, xin công tử cứ ra tay, không cần vì Tử Cầm là nữ tử mà xem nhẹ.
Lãnh Thiên Triều cảm thấy lồng ngực chấn động, 1 loạt thanh
âm phát ra từ thanh cổ cầm như hàng trăm ngàn mũi đao sắt nhọn không ngừng tiến
đến. Lãnh Thiên Triều rút ra bảo kiếm, kiếm là thực, thanh là hư, hắn có thể
dùng thực để đối hư chăng?
Chỉ thấy hắn dùng kiếm đánh ra từng đợt kiếm khí, mũi kiếm
linh hoạt như có linh tính đem kiếm khí phủ khắp toàn thân trở thành 1 vòng bảo
vệ, Lãnh Thiên Triều không có nội công thâm hậu, võ công hắn cũng không phải
quá sâu, nhưng hắn vốn là cao thủ về kiếm, kiếm và người hợp nhất, kiếm khí
linh hoạt được hắn làm chủ có thể đánh bay những đối thủ có võ công cao cường.
Những mũi đao do cầm âm hóa thành với tốc độ kinh người đâm vào vùng bảo vệ của
kiếm khí, sự va chạm tạo thành hỗn hợp âm thanh kinh dị. Cầm âm đã lao đi là
không dừng lại cho đến khi đoạt được mạng
của đối phương, cầm âm bị ngăn cản, ngay lập tức phản phệ, đâm về phía người
sinh ra nó. Lãnh Thiên Triều vừa mới tránh được công kích chuẩn bị tiến đến thì
thấy Tử Cẩm miệng không ngừng thổ huyết. Đây là cái dạng gì vũ khí, không thể lấy
máu của kẻ địch thì phải lấy máu của chủ nhân? Chỉ là Lãnh Thiên Triều đã quên
Tử Cầm là ai! Sát thủ của Huyết Cung khi chưa hoàn thành nhiệm vụ thì dù còn 1
hơi thở cũng không được phép nói dừng. Trong tích tắc Lãnh Thiên Triều sững sờ
thì những dãy lụa màu tím trong tay nàng đã bay đến, hắn cả kinh nhìn nữ nhân
trước mắt, nhanh chóng thối lui nhưng chỉ 2 chân là tránh thoát còn 2 tay vẫn bị
dãy lụa kia siết chặt. Nàng 1 tay nắm lấy dảy lụa, tay còn lại tung ra hàng loạt
kim châm hướng về phía hắn. Lãnh Thiên Triều chật vật né tránh, nhưng 2 tay bị
khóa khiến hắn khó lòng linh hoạt. Trong chớp mắt, linh quang chợt lóe, hắn huy
động bàn tay phải, bảo kiếm là tâm của hắn, người kiếm vốn là một, điều này sao
hắn có thể quên? Kiếm khí trên tay cắt đứt dãy lụa của Tử Cầm, chỉ trong 1 sát
na mũi kiếm đã kề bên cổ nàng.
Tử Cầm cười chua xót, quả nhiên số kiếp của nàng hôm nay đã
đến. Cùng lúc ấy Lam Vân Quân cũng vừa chạy tới, nhìn thấy Tử Cầm đang bị mũi
kiếm kê bên cổ không khỏi thở phào nhẹ nhõm rồi sau đó nhìn đến Lãnh Thiên Triều
mà ngẫm nghĩ.
- Tên này cũng không phải đơn giản a.
Tử Cầm vừa nhìn thấy Lam Vân Quân vẻ chua xót đã biến mất chỉ
thay vào đó bằng đôi mắt đầy kích động:
- Lam công tử, Mẫu Đơn hiện giờ còn sống hay đã chết?
Lam Vân Quân nhìn nàng mà khó tránh bi thương, Tử Cầm và Bạch
Mẫu Đơn tình như tỉ muội, khiến hắn nhất thời không biết phải đối nàng thế nào
nói ra sự thật.
Tử Cầm nhìn thấy phản ứng của Lam Vân Quân, hai hàng lệ bất
giác tuông trào:
- Là ta đã hại muội, là ta hại muội!
Nói rồi chỉ thấy nàng nhắm nghiền đôi mắt, 1 dòng máu đỏ từ
miệng trào ra. Lãnh Thiên Triều hoảng sợ tiến đến thì phát hiện nàng đã không
còn hơi thở. Sát thủ của Huyết Cung 1 khi không hoàn thành nhiệm vụ đều cắn độc
tự sát, không ai toàn mạng trở về.
Lam Vân Quân cũng thở dài, có lẽ đây cũng là cách để giải
thoát của các nàng. Sự việc càng ngày càng phức tạp, hắn bất chợt thấy lo lắng
cho đại hội võ lâm ngày mai. Lam Độc đến đây sẽ còn xảy ra loại gì sự tình? Hắn
thật lòng không dám nghĩ đến!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét